Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Chiều mùa đông


Chiều mùa đông

                                                                        (Lưu Thanh Trà)
Biết bao người reo lên sung sướng khi mùa đông gửi lời từ biệt để chào đón mùa xuân xinh tươi, ấm áp, tràn ngập niềm hoan lạc muôn loài nhưng mấy ai biết rằng trong mùa đông, trong cái lạnh se lòng con người ta mới dễ tìm thấy vòng tay ấm nồng cùng những lời yêu thương ngọt ngào.
         Chiều mùa đông thật lạnh, nhưng cảm giác đi lang thang trong chiều mùa đông mới tuyệt vời làm sao. Đường phố vẫn đông người nhưng ai nấy đều vội vã, dường như họ cũng muốn thoát thật nhanh khỏi cái giá lạnh để trở về căn nhà ấm cúng của mình. Bầu trời âm âm u u, không một cánh chim bởi chúng đã đến phương Nam tránh rét. Riêng ta lang thang gần hết nẻo lang thang, gọi điện cho đứa bạn học ngày xưa, bày tỏ cảm xúc se sắt của chiều đông, thấy sống mũi cay cay, ừ thì ngày xưa là thế đó, có gọi cũng không về, ngày xưa đã thuộc về một miền kí ức, đẹp đẽ, sáng trong và mãi mãi xa mờ...
           Chiều mùa đông ta không muốn về nhà. Sao mọi người cứ vội vã thế kia? Sao người ta không cảm thấy cái lạnh sóng sánh đang dâng trào cả tâm hồn? Ta điên hay thiên hạ ngớ ngẩn? Ta sống với dòng xúc cảm xa xôi ấy để làm gì? Bỗng dưng ta muốn nhắn tin cho ai đó: bạn đã bao giờ có cảm giác không muốn về nhà chưa? Đúng là ta điên thật rồi, điên trong kí ức lạc loài, kí ức của một thời thiếu nữ  ngây thơ, khờ khạo, cái thời nghe một bài hát buồn cũng chực trào nước mắt. Than ôi, cái thời dễ khóc, dễ cười ấy đâu rồi? Mà bao nhiêu tháng năm rồi nhỉ? Bao nhiêu tháng năm đã đi qua, thời gian thật khắc nghiệt đã làm cho tâm hồn con người nhiều khi chai sạn đi. Ta chợt nghĩ ta có còn là ta sau bao nhiêu ngày bon chen vì cuộc sống mưu sinh? Ta còn giữ được tâm hồn khi nghe bài hát buồn, lòng ta se lại, tim ta nhoi đau nữa không? Chợt thấy mình thật ngốc, ai lại sống với ảo vọng? Ai lại sống với những cảm xúc dễ vui, dễ buồn như cơn mưa Sài Gòn đến chợt đến chợt đi.
            Trời vẫn lạnh, trong cái lạnh của mùa đông ta vẫn thấy đâu đó những nồng nàn mà sao xa xăm đến vậy, khắc khoải đến vậy? Trên những nẻo đường lang thang, ta chẳng gặp ai. Đường phố mênh mông, rộng lớn, dài thăm thẳm với những dòng người xa lạ, những dòng người với khuôn mặt buồn, vui, héo hắt... Trong đó, có ai là người quen? Hình như chẳng ai cả, họ là người dưng, là muôn mặt của cuộc sống ồn ào, vội vã và đầy tính toán. Phố xá đã lên đèn, ta phải về thôi. Ta vẫn phải về thôi dù nẻo đường lang thang ấy cho ta gặm nhấm nỗi cô đơn, nỗi buồn đang tan chảy. Ta phải về thôi, và cái lạnh của mùa đông vẫn thắp lửa nồng nàn nhưng nơi ấy là ở đâu? Đúng rồi, đó là lửa trong tim ta, lửa trong mắt ta, lửa đang cháy rừng rực trong tâm hồn ta. Ta về và thắp ngọn lửa lòng, tình yêu, hạnh phúc. Ngọn lửa ấy luôn thường trực trong ta sao ta phải đi kiếm tìm trong vô vọng?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét