Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Ba mươi năm một mái trường-Tùy bút của Nguyễn Công Thanh

BA MƯƠI NĂM MỘT MÁI TRƯỜNG

                (Kỷ niệm 35 năm thành lập Trường CĐSP Đắk Lắk)

Ngày 5 tháng 11 năm 1982, tôi đặt chân đến Đắk Lắk-đến vùng đất xa lạ, chỉ biết trên bản đồ và trong sách vở một cách tự nguyện theo sự rủ rê của anh bạn cùng lớp. Chúng tôi đơn giản lắm. Ra trường đi đâu cũng được, miễn là được ăn no, vài năm sau được trở về quê nhà công tác. Thời ấy, nhà nước có chính sách lên công tác miền núi 4-5 năm sẽ được trở về quê. Bởi thế, tôi đã hủy bỏ đăng ký đi Tiền Giang để “được” đến Đắk Lắk.
Đèo Phượng Hoàng quanh co, hùng vĩ không làm tôi hãi hùng. Những con đường đất đỏ bụi bặm không làm tôi nản chí. Những trận gió mùa khô lạnh lẽo cũng chẳng là gì với chàng tuổi trẻ đang ấp ủ mộng đẹp như tôi. Nhưng tôi thật sự thất vọng khi được phân công dạy các lớp 5 + 3 - học sinh 100% là người dân tộc, nói tiếng Việt chưa sõi, nói gì đến bình thơ, giảng văn! Ước mơ ra trường được dạy cấp III ở trung tâm thành phố, thị xã, có học sinh thông minh, ngây thơ, trẻ trung, nhí nhảnh… đã tan thành mây khói. Giá lúc ấy mà được gào lên: tớ bốn năm làm mọt sách không phải để dạy lớp 6! Bốn năm đại học ngốn hàng đống sách báo không phải để dạy “tập đọc”, thì nhẹ người biết mấy. Nhưng gào sao được, khi cả tổ văn ai cũng phải dạy như thế mà! Ngày anh tổ trưởng-sinh ra, lớn lên ở cố đô Huế-cũng phải đảm nhận một lớp 5+3 như tôi.
Sự bồng bột của tuổi trẻ rồi cũng qua đi. Ngày đêm tôi vẫn cặm cụi soạn bài, lên lớp để tìm ra diễn đạt mộc mạc, dễ hiểu phù hợp với đối tượng học sinh. Các em ngày các yêu quý, tôn kính tôi, gọi tôi là “nay Thanh” một cách trìu mến. Tôi cũng dần đồng cảm với  sự chân tình, ngay thẳng, bộc trực dễ thương của các em.
 Tôi như một cánh chim hồ hởi tự nguyện bay vào vòng xoáy của công việc. Những đợt thi giảng viên giỏi, những đêm biểu diễn văn nghệ, những giải đấu thể thao… làm tôi đam mê. Những đợt cắm trại, những ngày dã ngoại làm tôi say đắm. Tôi bắt đầu yêu mảnh đất và con người nơi đây. Tình yêu đến lúc nào không biết. Đây không phải là thứ tình "trăm hình muôn trạng: cái tình đằm thắm, cái tình thoảng qua, cái tình gần gụi, cái tình xa xôi... cái tình trong giây phút, cái tình ngàn thu" như của Lưu tiên sinh thuở trước, mà là tình yêu chân tình, đằm thắm, sâu sắc, bền chặt.  

                                         * * *     
                                          
Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào đó mà thấm thoắt đã gần 30 năm. 30 năm chưa phải là khoảng thời gian dài trong chặng đường lịch sử 4000 năm của dân tộc nhưng đối với đời người đó là quãng thời gian gần trọn cả một sự nghiệp.
30 năm với bao biến đổi, thăng trầm nhưng cuộc đời tôi vẫn luôn gắn bó với mái trường Cao đẳng Sư phạm. Trường là ngôi nhà ấm áp che chở tôi khỏi phong ba, giá rét. Trường là người định hướng, dìu dắt, nâng đỡ tôi trưởng thành. Trường là ngọn gió lành chắp cánh ước mơ tôi thêm bay bổng. Trường là người mẹ ân cần an ủi, vỗ về khi tôi thất vọng. Trường là người bạn tâm tình thủ thỉ, động viên khi tôi gặp chuyện bất trắc…
Từ một cử nhân sư phạm, gia tài là mấy bộ quần áo sờn cũ và một ít kiến thức sách vở thu lượm được trong bốn năm đại học, tôi đã có tất cả. Tôi đã có người bạn đời hiền dịu. Em không đẹp nhưng vầng trán thông minh và đôi mắt chan chứa yêu thương. Đôi mắt ấy biết nói, biết vỗ về, biết xoa dịu nỗi đau của người khác. Cũng từ ngôi trường này, tôi đã có hai đứa con ngoan, thông minh, học giỏi. Các “thiên thần” của tôi được sinh ra, lớn lên trong vòng tay âu yếm của mái trường Sư phạm. Trường Cao đẳng Sư phạm không chỉ “nuôi” các cháu bằng vật chất mà quan trọng hơn là tạo môi trường học tập, môi trường rèn luyện để các cháu phấn đấu vươn lên. Tuy không theo nghề dạy học, thậm chí không trở về Đắk Lắk làm việc nhưng mái trường Cao đẳng Sư phạm vẫn in đậm trong tâm trí các cháu. Dù ở phương trời xa nhưng lòng các cháu vẫn hướng luôn về trường Cao đẳng Sư phạm thân yêu.
Dưới mái trường Cao đẳng Sư phạm, bản thân tôi không ngừng trưởng thành. Trường đã giác ngộ, giáo dục lý tưởng để tôi phấn đấu trở thành đảng viên cộng sản. Trường đã động viên, khích lệ, giúp đỡ cho tôi xong học cao học, có bằng Thạc sĩ. Trường tạo điều kiện giúp tôi trở thành Giảng viên chính. Tôi ăn cơm trường, uống nước trường, hít thở không khí thơm nồng, quyến rũ của hương ngọc lan hòa quyện với hương thiếu nữ trẻ trung, xinh tươi lan tỏa khắp giảng đường Cao đẳng . Trường là niềm tin, là cuộc sống của tôi! Trường là một phần máu thịt của tôi! Tôi rất tự hào và hãnh diện khi mình là giảng viên của trường Cao đẳng Sư phạm Đắk Lắk.
Tuy không phải là người đặt những viên gạch đầu tiên xây nên mái trường yêu dấu này nhưng tôi đã hiến dâng toàn bộ tuổi trẻ, cuộc đời, sự nghiệp cho quá trình  xây dựng và phát triển của trường. Dù ở cương vị công tác nào, dù đang làm việc hay sau này nghỉ hưu, trường Cao đẳng Sư phạm Đắk Lắk mãi mãi là ngôi nhà ấm cúng của tôi, là “bài ca không quên” trong trái tim tôi.
                                                                                      15- 05 - 2011
                                                                                Nguyễn công Thanh


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét