NẾU MỘT NGÀY
(Đặng
Thị Phương Chi)
Nếu
một ngày bọn mình chẳng cưới nhau
Anh vẫn thế thôi, lấy một cô vợ khác
Gom những mảnh tình yêu vỡ nát
Anh cất vào lòng, ở một góc xa xăm.
Anh vẫn thế thôi, lấy một cô vợ khác
Gom những mảnh tình yêu vỡ nát
Anh cất vào lòng, ở một góc xa xăm.
Cô
vợ của anh chẳng biết chuyện bọn mình
Sẽ sinh những đứa con không gọi em là mẹ
Anh vẫn cười vui, anh nghĩ anh nên thế
Người vợ nào cũng đáng được yêu thương.
Sẽ sinh những đứa con không gọi em là mẹ
Anh vẫn cười vui, anh nghĩ anh nên thế
Người vợ nào cũng đáng được yêu thương.
Em sẽ cũng thế thôi, khi mỗi đứa một đường
Chọn cho mình một người đàn ông khác
Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc
Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa.
Chọn cho mình một người đàn ông khác
Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc
Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa.
Em có những đứa con, anh chẳng phải là cha
Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích
Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch..
Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh.
Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích
Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch..
Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh.
Nhưng giữa bộn bề tất tả chậm nhanh
Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ?
Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở
Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu.
Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ?
Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở
Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu.
Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau
Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng
Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống
Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương.
Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng
Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống
Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương.
Rồi gặp nhau giữa tấp nập phố phường
Liệu ta có thản nhiên quay mặt
Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt
Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau!
Liệu ta có thản nhiên quay mặt
Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt
Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau!
Lời cảm nhận của Công Nguyễn:
Bài thơ là nỗi lòng của người phụ nữ đang
yêu. Yêu tha thiết, đắm say nhưng luôn nơm nớp lo sợ đỗ vỡ. Cô đặt ra
tình huống xấu nhất là mỗi đứa một đường. Rồi anh sẽ lấy vợ, em sẽ lấy chồng
sinh con đẻ cái... Nhưng đó là hôn nhân không tình yêu. Bên chồng (vợ) họ vẫn
nhớ về quá khứ, nhớ về người ngày xưa (nói như các cụ là "Đồng sàng dị
mộng"): "Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau/Ta đem chôn
cùng những niềm hy vọng/ Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống/ Vẫn nói
cười, vẫn cố tỏ yêu thương".
Cuối cùng, cô hỏi người yêu: "Rồi
gặp nhau giữa tấp nập phố phường/ Liệu ta có thản nhiên quay mặt/ Hay
ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt/ Bọn
mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau!".
Hỏi mà như không hỏi, hỏi mà đã có lời đáp. Thực chất đây là câu hỏi tu từ để
nhấn mạnh, để khẳng định: Tình yêu em dành cho anh là sâu nặng, bền chặt không
có gì thay đổi được. Anh hãy biết nâng niu, quý trọng và giữ gìn!
Với tư cách là người đàn ông, Công Nguyễn rất
trân trọng tình yêu sâu nặng của phụ nữ. Và càng ngưỡng mộ hơn, khi người con gái
biết cách bày tỏ tình yêu một cách sâu sắc, chân tình nhưng không kém phần kín
đáo, tế nhị. Chỉ có những kẻ nông cạn, hời hợt mới "cầm vàng mà để vàng
rơi"!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét