VÔ ĐỀ
Có những lúc buồn không muốn
nói
Nhìn trời cao nắng rọi muôn
nơi
Một mình em lặng lẽ trôi
Không bến đỗ, không một lời
an ủi.
Nắng vẫn thế không hề hờn dỗi
Không cầu xin không đòi hỏi
cho mình
Giữa bộn bề xuôi ngược mưu
sinh
Nắng vẫn mãi chân tình độ lượng.
Có những lúc tâm hồn vất vưởng
Không còn yêu cái kiếp đọa
đày
Không còn thích tiếng hát mê
say
Không còn mơ mật ngọt hoa
tươi.
Nắng chợt đến vỗ về nâng đỡ
Nắng giúp ta gợi lên nỗi nhớ
Nhớ mẹ cha, chú bác, họ hàng
Quê hương nghèo, cuộc sống
gian nan…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét