Anh !
Người đàn ông đi nhặt ánh mặt trời
Thắp lên ngàn ánh lửa xua bóng tối trong em
Ngày đã tắt khi bờ môi em tím tái
Mắt thôi cười em ngây dại bắt hoàng hôn.
Em !
Người đàn bà đi nhặt trí khôn
Dang đôi tay ôm tràn ơn mưa móc
Em xoã mái tóc rũ trên mầu cỏ buồn
Cỏ không tên cỏ nằm thênh thang
Rồi vươn lên cùng với tới môi mềm.
Ngày hai ta ! ...
Cùng thắp nến
Nhặt cho nhau những nhiệm mầu ... thôi đau !
Cảm nhận của Lê Văn (huaovan@yahoo.com)
Bài thơ như một bản nhạc buồn gồm ba khúc: anh, em, cả hai ta. Anh đi gom ánh sáng, "đi nhặt ánh mặt trời" để sưởi ấm trái tim băng giá cho em, "xua bóng tối trong em". Bởi thế, khi "tà tà bóng ngả về tây", ánh sáng không còn, bóng tối lại chế ngự em, làm cho "bờ môi em tím tái", tâm hồn em "ngây dại bắt hoàng hôn". Ngươi đọc bàng hoàng, đau đớn nhận ra: cái gì vay mượn sẽ không lâu bên, cái gì tự có mới là vĩnh viễn. Từ đó, bao câu hỏi xuất hiện trong ta: sao anh phải đi nhặt ánh sáng? Trái tim anh, tâm hồn anh không tỏa sáng được hay sao? Phải chăng ánh sáng tự thân, anh đã sưởi ấm cho người khác?... Còn em "đi nhặt trí khôn". Em dại khờ hay vì quá yêu mà mất khôn. Không dại sao được khi một thiếu nữ trẻ đẹp lại chịu ơn huệ từ trên ban xuống: "dang đôi tay ôm tràn ơn mưa móc". Đây đâu còn là tình yêu mà chỉ là sự ban phát một chút tình thừa thãi. Đau thương quá! Tội nghiệp quá! Khổ ba, chỉ là ước mơ của em: "Nhặt cho nhau những nhiệm màu... Thôi đau!". Thực chất đây là những ước mơ hão huyền, mộng ảo. Bài thơ là nỗi lòng buồn của một cô gái đang yêu. Một tình yêu cam chịu, mong manh, nhỏ nhoi nhưng rất dễ vỡ! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét