Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Vẫy-Thơ Hoài Thương

Vy

(Hoài Thương
Những chiều tay vẫy nhân tình
Nồng nàn ta thấy bóng mình với xưa
Cỏ non xanh biếc hương đưa
Ngắt vài ngọn tím hứng mưa địa đàng.

Những chiều tình bạt lang thang
Lại nghe lạc lối Thiên Đàng thần tiên
Tan chiều lòng mất bình yên
Tiếng kinh Diệu Đế gióng lên nhịp buồn.

Hất sâu về phía cô đơn
Rừng đông chiếc lá cũng tuôn đổi mùa
Ẩn đời thẩm thấu vạt mưa
Ta cười cùng với gió mưa ngút ngàn.

Những chiều tay vẫy nhân gian
Nhọc nhằn tìm đến Thiên Đàng náu thân
Nhân tình lại vẫy tình nhân
Nuôi đôi mắt ấm ngàn lần mới thôi.

Mai kia vẫy lại cuộc đời
Choàng nhau cái bóng với lời hỏi han
Những bàn tay vẫy chìa sang
Đóa tình hai nụ mơn man....... lại cười.

       Lời cảm nhận của Lê Văn (huaovan@yahoo.com)

       Bốn khổ thơ đầu "vẫy" về quá khứ. Bao kỷ niệm đẹp đẽ của mối tình đầu đang ùa về. Hình bóng người thương đã ăn sâu vào trái tim em, tâm hồn em hiện dần ra. Dù hiện tại, mối tình đó đang có vấn đề nhưng em vẫn "vẫy gọi", vẫn hy vọng: "Nhân tình lại vẫy tình nhân/ Nuôi đôi mắt ấm ngàn lần mới thôi"...
      Khổ thơ cuối viết về tương lai. Điểm nhìn của em lúc này là "mai kia". Lúc đó, cuộc sống có thế nào đi chăng nữa thì em vẫn nhớ về "người ấy"-người một thời đã nhớ, đã yêu, đã làm cho trái tim em biết bao lần rỏ máu...:"Mai kia vẫy lại cuộc đời/ Choàng nhau cái bóng với lời hỏi han/ Những bàn tay vẫy chìa sang/ Đóa tình hai nụ mơn man...lại cười". Ôi Hoài Thương! Ôi tấm lòng phụ nữ nhân ái và bao dung! Tấm lòng em trong trắng, đẹp đẽ như ánh trăng rằm, như tên gọi Hằng Nga thương hoài của em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét