Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Đường vòng-Truyện Mini

ĐƯỜNG VÒNG

Ông Lợi làm tổng giám đốc trên 20 năm. Tuổi nghỉ hưu đã cận kề. Thế mà anh con trai đầu của ông vẫn lẹt đẹt ở chức phó phòng. Hồi bằng tuổi nó bây giờ, ông đã là phó tổng giám đốc thường trực.được chức vụ của ông. Nghĩ tới đó, ông toát mồ hôi hột. Chả lẽ công sức ông bỏ ra mấy mươi năm qua lại cho kẻ khác hưởng. Còn con ông phải chịu cảnh làm tôi làm tớ cho người ta. Nhưng đề bạt một phó phòng lên phó tổng giám đốc thì ông không làm được. Chẳng những cấp dưới dị nghị, người trong cơ quan tiếng ra tiếng vào mà cấp trên ai chấp nhận cho. Vì thế, trước kỳ đại hội đảng bộ ông nói nhỏ với mấy chiến hữu thân cận cơ cấu con ông vào danh sách đề cử bầu vào cấp ủy. Sau đó, một cuộc vận động hành lang được mở ra. Những cán bộ dưới quyền ông sốt sắng làm công tác vận động. Họ gặp từng đảng viên đề nghị bỏ phiếu cho con tổng giám đốc. Ông rất vui và hết sức tin tưởng vào nước cờ độc chiêu của mình. Ai ngờ, trong đại hội người có số phiếu thấp nhất là con ông. Ông điếng người, các “tham mưu con” chết lặng trong tiếng vỗ tay rào rào của cả hội trường khi tổ kiểm phiếu công bố kết quả bầu cử. Cứ đà này, ngày ông hạ cánh cậu ta chưa kế nhiệm.
Phút bàng hoàng qua rất nhanh. Ông hào hứng đọc lời chúc mừng cấp ủy mới. Đại biểu cấp trên về dự đại hội khen ông chí công vô tư. Sự vô tư đó càng được thể hiện rõ hơn khi ông quyết định điều con mình đến phụ trách một xí nghiệp thành viên ở vùng rừng sâu nước độc tận biên giới (mặc cho vợ ông và cô con dâu khóc lóc, van xin thảm thiết). Một năm sau, ông chuyển anh ta về làm phó tổng giám đốc. Và khi ông càm tờ quyết định nghỉ hưu cũng là lúc con ông được đề bạt làm tổng giám đốc thay ông. Hóa ra, trên con đường danh vọng, đường cong là con đường ngắn nhất!

                                                                  Nguyễn Công Thanh
                           (Báo Giáo dục & Thời đại số 69/2003)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét